Ba tao đã thắng ba mày
Bây giờ bại trận cả mày lẫn tao
Đạn bom, gươm súng thủa nào
Vẫn còn mắc kẹt trong bao tử mình.
*
Năm 75 chị mất chồng
Tháng tư nghe tiếng pháo bông khóc òa
Ba tao đã thắng ba mày
Bây giờ bại trận cả mày lẫn tao
Đạn bom, gươm súng thủa nào
Vẫn còn mắc kẹt trong bao tử mình.
*
Năm 75 chị mất chồng
Tháng tư nghe tiếng pháo bông khóc òa
Không cần phải gọi nắng
Nắng quá khủng khiếp rồi
Toàn miền Tây hạn hán
Vì cơn nắng khô môi
Đang thèm giọt mưa rơi
Thì lại đi gọi nắng
Mặt đường nhựa bốc hơi
Cả Sài Gòn chết lặng
Tưởng thằng thợ vẽ dốt
Phong trào thành "phong chào"
Ai dè báo cũng dốt
Chính thành "trính" chớ sao
Cả nước thi nhau dốt
Quên sách vở thánh hiền
Thời văn hay chữ tốt
Đã lộn sòng đảo điên
Em kể về miền Tây anh nghe
Trời có mây, dưới nước có ghe
Khiến cho anh biến thành con cá
Mắc lưới, làm sao nhớ lối về
Em kể về miền Tây hôm qua
Còn hôm nay châu thổ xót xa
Kinh rạch sông hồ trơ cạn đáy
Hạn hán lòng em hết đậm đà
Em !
Có thể ngày mai anh không còn yêu nước nữa
Đất nước có tàn hoang cũng mặc kệ đồng bào
Chiều nay anh sẽ ra nghĩa trang viếng mộ
Xin phép ông bà nghỉ yêu nước xem sao
Và chắc chắn, khi không còn yêu nước
Anh sẽ có thêm nhiều thì giờ nghe nhạc, chơi game...
Đất nước bị xâu xé bởi nội thù, ngoại xâm kệ mẹ
Ai muốn làm gì thì làm, anh chỉ cần nắn nót yêu em
Những tượng đài lần lượt được dựng lên
Những tượng đài lần lượt theo nhau đổ xuống
Chắc như đá vững như đồng, sừng sững cốt thép xi măng
Biến ảo tu từ điệp điệp trùng trùng chữ trên bia đá chuông đồng trên những trang giấy thơm tho thượng hạng
(Tưởng niệm nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, 01/04)
Trong toàn bộ lịch sử âm nhạc Việt Nam đến nay, với tôi, không có nhạc sĩ nào được nhiều người nghe và có nhu cầu nghe trong suốt một phần đời dài của mình như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Tôi không nói ông là nhạc sĩ tài ba nhất, nhưng tôi có thể nói ông là nhạc sĩ đã tạo ra một thuật ngữ đặc biệt: ''Nhạc Trịnh''. Chỉ cần ai đó nói ''Nhạc Trịnh'' là trong con người tôi ngập tràn giai điệu của ông.
Âm nhạc Trịnh Công Sơn đã dựng lên những vẻ đẹp của nỗi buồn kiếp người. Âm nhạc của ông đẩy người nghe đi xa mãi, xa mãi trong thế giới tâm hồn của người nghe. Với tôi, mỗi khi nghe Trịnh Công Sơn giống như một cuộc hành hương về những nơi chốn tưởng như đã bị lãng quên trong con người mình.
Có giết cách nào Chúa cũng sống lại
Sống lại tỉnh bơ sau một giấc ngủ dài
Thân thể bị băm vằm cũng tự nhiên lành lặn
Chúa hiện nguyên hình là một Đấng đẹp trai
Nhà thơ Viên Linh đã rời cõi tạm, vào lúc 11 giờ sáng, ngày 28 Tháng Ba, tại Virginia, Hoa Kỳ, hưởng thọ 86 tuổi.
Viên Linh lớn lên và trưởng thành tại Sài Gòn. Sống bằng nghề cầm bút từ 1962, là Tổng thư ký Tòa soạn nhiều tuần báo chuyên về văn học nghệ thuật như Kịch Ảnh, Nghệ Thuật, Khởi Hành, Hồng, Thời Tập, Dân Ta … Là thư ký Tòa soạn Nhật báo Tiền Tuyến của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị trong hơn 6 năm thi hành nghĩa vụ quân dịch, với các chủ nhiệm Lê Đình Thạch, Hà Thượng Nhân. Giải ngũ năm 1972.
Viên Linh là tác giả của hơn hai mươi cuốn sách trước 1975. Giải nhất Giải Văn chương Toàn quốc Việt Nam Cộng Hòa năm 1974 với tác phẩm Gió Thấp. Từ tháng 8 năm 1975, ông định cư tại Mỹ. Ông tiếp tục làm Chủ nhiệm Chủ bút nguyệt san Khởi Hành, Chủ Tịch Văn Bút Hải Ngoại 1991-1995.
Người buồn, buồn quá đi thôi
Người buồn, buồn đã bằng tôi chưa người?
Người vui, vui quá người ơi
Người vui gấp chín gấp mười tôi chưa?
Những cái lưỡi như lưỡi rắn
Đón Chúa vào thành Giêrusalem
Rừng lá tung hô theo cái lưỡi
Chúa toát mồ hôi trong tư thế ngồi thiền
Sự truất phế một trong tứ trụ đối với tôi không hề hấn gì. Từ trước tới giờ giới chóp bu cầm quyền luôn luôn đối lập với nhân dân dưới đáy. Bởi vậy mất trụ có khi đất nước càng thái bình hơn.
Vấn đề cần bàn ở đây là một Chủ tịch nước chết non, chết khi còn quá trẻ và ngây thơ vô số tội. Tôi nói có sách mách có chứng.
Hồi tôi nói chuyện và đọc thơ ở trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Nhân Văn, lúc đó Võ Văn Thưởng còn làm Bí thư Đoàn trường. Sau buổi đọc thơ thành công rực rỡ, đích thân Thưởng đã lên cảm tạ bắt tay tôi một cách cực kỳ hạnh phúc và hồn nhiên. Tôi còn nhớ hồi đó Thưởng nói : "Anh Vinh đọc bài thơ « Thiếu nữ và con gái ba miền » tuyệt vời. Những bài thơ tình dí dỏm đó còn hiệu quả hơn triệu lần làm công tác tuyên huấn".
Các ngươi bàn về tu luyện
Đứa Đại Thừa, đứa Tiểu Thừa
Đứa nào cũng sắp thành Phật
Chỉ mình ta còn gươm khua
Từ nhỏ tôi đã chụp hình ở Bến Bạch Đằng
Ba má tôi không bao giờ gọi đó là "Ga Tàu Thủy"
Dân Sài Gòn không xuất thân từ khỉ
Từ rừng về chí chóe đổi thay tên
Cả đám vào quán gọi con gà chọi làm ba món
Ngồi chờ uống gần hết chai rượu và một thùng bia
Những cô gái phục vụ ỡm ờ
Nói năng lượn lẹo đa nghĩa
Nghĩa nào cũng đụng chiếu giường
Mắt liếc vào túi sắc như gươm
Tôi đã thức chờ đến 0 giờ ngày 17 tháng Hai
Để nhớ về 45 năm trước
Lúc biên ải năm ấy vừa qua ngày khác
Chắc không một ai tin vài giờ sau họ sẽ chết bởi đạn giặc Tàu !
Tôi đốt nén nhang vòng để nhang cháy được lâu
Lâu đến mấy cũng không lâu bằng ADN truyền kiếp
Những trang sử rõ ràng đời đời kế tiếp
Có thể không ghim sâu bằng trang sử muốn lãng quên